Tâm linh huyền bí

Nợ nghiệp rồi tới cuối cùng cũng đều phải trả

Đang tải...

Trong thế giới có hơn 7 tỷ người sinh sống, mỗi người chúng ta gặp, quen biết rồi có thể đi qua đời chúng ta đều xuất phát từ một chữ “duyên”. Có duyên thì ắt sẽ có nhân quả, báo ứng và luân hồi. Vì vậy, hãy đối xử thật tối với mỗi người chúng ta gặp. Câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn hiểu được ý nghĩa của nó.

no-nghiep-roi-toi-cuoi-cung-cung-deu-phai-tra

no-nghiep-roi-toi-cuoi-cung-cung-deu-phai-tra

Vào đời nhà Đường, giữa những năm Trinh Quán (Đường Cao Tông – 598-649), có một người tên Lý Sinh, sống tại phía Bắc sông Hoàng Hà. Vốn từ nhỏ, Lý Sinh đã rất khỏe mạnh, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cậu lại giao du với một số thanh niên không mấy đàng hoàng. Đến năm 20 tuổi, Lý Sinh đã khôn lớn, bắt đầu thay đổi hành vi, chuyên cần đọc sách.

Chăm chỉ đèn sách học hành, Lý Sinh được làm tới chức quan tham quân lục sự ở Thâm Châu. Lý Sinh là người lịch lãm, tài giỏi, thanh liêm, dáng vẻ đường hoàng, ưa thích việc đàm đạo, bàn luận thế sự. Về sau, những bài thơ mà Lý Sinh sáng tác nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người.

Thời bấy giờ, Vương Vũ Tuấn cai trị Thành Đức. Người này cậy công lao to lớn mà ra vẻ hống hách, xúc phạm mọi người không cần biết đến pháp lệnh. Thái thú các chi quận sợ hãi mà không dám đắc tội với ông ta. Môt lần, Vũ Tuấn cử con trai mình là Sĩ Chân đi dò xét thuộc bộ. Sĩ Chân đi đến Thâm Châu, thái thú Thâm Châu chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn, hơn nữa còn bố trí ca múa ở nơi y ở, sắp xếp yến tiệc chiêu đãi Sĩ Chân. Bởi thái thú sợ hãi Vũ Tuấn, vậy nên lễ tiết hầu hạ Sĩ Chân cũng vô cùng cẩn thận. Thái thú lại sợ có người khi uống say xúc phạm Sĩ Chân, bởi vậy, ông không cho mời bất cứ một người khách hay quan lại nào đến.

Thấy thế, Sĩ Chân tỏ ra rất hài lòng. Uống rượu đã tận đến đêm khuya, Sĩ Chân nói:  “Ta rất lấy làm hài lòng về cách tiếp đón và chiêu đãi của quận các ông. Đêm nay, ta muốn thỏa sức vui vẻ, không thể thiếu khách quý, vậy ông hãy cho mời họ đến đây”.

Thái Thú kính cẩn trả lời: “Thưa ngài, quận Thâm Châu là một quận nhỏ hoang vu, không có người tài, nổi tiếng, sợ khó sánh nổi với uy phong lẫy lừng của đại sứ, vậy nên tôi không dám để những người khách khác có mạt trong tiệc rượu. Tuy nhiên, trong vùng có một vị tham quân lục sự tên Lý Sinh có thể bầu bạn, tiếp chuyện cùng ngài”. Sĩ Chân nói: “Hãy cho mời người đó đến đây”. Vậy là thái thú cho mời Lý Sinh đến.

Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy Lý Sinh, sắc mặt của Sĩ Chân liền biến đổi, có phần tức giận, nhưng vẫn mời Lý Sinh ngồi. Lý Sinh cung kính nghe theo, nhưng Sĩ Chân càng lúc càng thêm không vui, trừng mắt nhìn Lý Sinh, không còn vui vẻ như trước.

Thấy thế, thái thú rất sợ hãi nhưng không biết lý do vì sao. Liếc nhìn Lý Sinh, cũng thấy toát lên nét lo sợ, toát cả mồ hôi hột, tay run đến nối không thể bưng rượu lên uống được. Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, nhưng ngột ngạt đến lạ kỳ. Một lúc sau, Sĩ Chân ra lệnh cho thuộc hạ bắt trói, tống Lý Sinh vào ngục. Ngay sau khi Lý Sinh được áp giải vào trong ngục, không khí vui vẻ lại trở lại, thái thú cùng Lý Chân tiếp tục uống rượu nói chuyện đến sáng mới kết thúc.

Thái thú lấy làm rất lạ, âm thầm vào trong ngục hỏi thăm Lý Sinh. Lúc đó, Lý Sinh mới khóc lóc đau đớn một hồi lâu mới nói rằng:

“Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa của câu nói có báo ứng ngay tại kiếp này của nhà Phật. Chuyện là lúc còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo khổ, không có bất kỳ nguồn sống nào, cho nên tôi hay đến những nhà giàu có xunh quanh để cướp đoạt tài sản, rồi cưỡi ngựa mang theo cung tên chạy vút nhanh.

Một ngày nọ bắt gặp một người trẻ dắt theo một con lừa tốt, trên lưng nó lại có 2 cái bọc lớn, tôi định tâm cướp tài sản của y. Lúc đó trời đã tối, xunh quanh đều là vách núi, tôi đã dùng hết sức đẩy y xuống vách núi rồi cưỡi con lừa chạy về một quán trọ. Mở 2 cái bọc, có khoảng hơn 100 cuộn tơ lụa đẹp. Tôi bán nó, lấy tiền mang về gia đình, từ đó, nhà tôi dần khá giả hơn. Sau đó, tôi đã quyết định bẻ cung tên, quyết tâm tu trí, chuyên cần đọc sách và được làm quan cho đến bây giờ.

Đang tải...

Đã 27 năm trôi qua, nhưng đêm qua, khi thái thú cho gọi và uống rượu với vương công, vừa bước vào chào, nhìn thấy tướng mạo của vương công, tôi nhận ra đó chính là chàng thanh niên trẻ tuôi đã bị tôi đẩy xuống vách núi khi xưa. Trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn và biết được không tránh khỏi cái chết. Bây giờ tôi đành phải đưa cổ ra chờ chém đầu, còn có thể trách móc được gì nữa đây?”

Khi Sĩ Chân tỉnh rượu, lập tức cho thuộc hạ chém đầu Lý Sinh.

Mấy ngày sau đó, Sĩ Chân và thái thú lại cùng uống rượu ở trong trai xá của quận. Khi thấy Sĩ Chân đã say mèn, thái thú thấy y rất vui vẻ, liền cẩn trọng hỏi: “Dám hỏi ngài một chút rằng Lý Sinh đã phạm phải tội gì mà ngài chém đầu hắn? Mong rằng ngài có thể chỉ giáo để làm điều răn về sau”.

Sĩ Chân cười nói: “Hắn không có tội gì, chỉ là ta vừa nhìn thấy hắn thì trong lòng vô cùng tức giận, căm phẫn và muốn giết ông ta, bây giờ cũng đã giết được ông ta rồi. Ta cũng không rõ rốt cuộc là tại sao, ông không cần phải hỏi thêm nữa”.

Đợi khi tiệc rượu kết thúc, thái thú liền bí mật hỏi thăm tuổi của Sĩ Chân, và biết được xác thực là 27 tuổi. Thái thú đoán biết được kiếp trước Sĩ Chân chính là người mà Lý Sinh giết chết, sau đó đã được đầu thai vào nhà họ Vương. Thái thú thở dài không thôi, sau đó dùng tiền của mình an táng cho Lý Sinh.

Đang tải...

Bình luận