Đây là câu chuyện mà tôi đã được nghe cha mình kể lại. Câu chuyện cách đây đã hơn 30 năm. Hơn nữa cha tôi cũng vừa mới qua đời bởi vậy mà có nhiều chi tiết khó lòng khảo chứng. Nhưng tôi vẫn muốn đem viết ra đây chính là vì muốn nhắn nhủ mọi người hãy sống thật tốt, để đến lúc chết còn có một nơi tốt đẹp mà đi về.
Tôi sinh ra ở một nông trường thuộc tỉnh Đông bắc, cha tôi lúc ấy phụ trách đội sản xuất. Tôi còn nhớ rõ một đêm của năm đầu 80, lúc đó tôi khoảng 11 -12 tuổi. Đêm đó kế toán Hậu đến đội sản xuất chơi, lại đúng lúc mất điện, nên cha tôi phải thắp đuốc soi.
Tôi lúc đấy còn nhỏ, nhưng rất tin chuyện tâm linh, chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện của cha mình, cuối cùng họ nói đến vấn đề trên đời này rốt cuộc có Quỷ Thần hay không. Kế toán Hậu liền kể rằng cha của ông trong một buổi tối đi xe ngựa về nhà bị quỷ truy đuổi đến chết. Cha tôi cũng kể trước đây ở quê cũ Sơn Đông từng nhìn thấy quỷ và nghe được nhiều chuyện ma quái. Rồi cha tôi kể về một người bà con xa bị quỷ lấy mạng sau đó sống lại. Người bà con này vốn rất giàu có, nhà có nhiều tài sản, nên người trong thôn gọi ông là Tôn thiếu gia.
1. Quỷ vô thường lấy mạng
Chuyện xảy ra vào những năm cuối thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, ở một thị trấn huyện Vũ Thành, tỉnh Sơn Đông. Năm ấy Tôn thiếu gia chừng 30 tuổi. Một ngày, ông đi sang thôn bên cạnh ăn cỗ, ở nhà người ta ăn uống no say cho đến nửa đêm. Nhà đó vì lo lắng trên đường về đêm hôm không an toàn, hơn nữa đêm đó lại là đêm 15/7 Âm lịch, cũng lo sợ ông gặp tà ma, nên cố giữ Tôn thiếu gia nghỉ lại qua đêm. Nhưng mà giữ mãi không được, đành đưa cho ông một cái roi da nhỏ, nói là có thể trừ tà. Cứ như vậy Tôn thiếu gia đi xe đạp về nhà.
Đến giữa một cánh đồng hoang, Tôn thiếu gia đang từ từ đạp xe, đột nhiên từ xa tiến đến hai bóng người. Dưới ánh trăng sáng, nhìn thấy hai người kia trên thân khoác áo choàng dài, đội mũ nhọn cao, một đen một trắng, cầm trong tay khóa sắt, đứng chặn giữa đường. Tôn thiếu gia đột nhiên ớn lạnh, lông tơ dựng đứng: “Hỏng rồi, đây chẳng phải quỷ vô thường đến đòi mạng hay sao?”. Vừa nghĩ xong, xe đạp đã tiến đến trước hai người kia, trong đó một người giữ tay lái, một người giơ xiềng xích lên quấn vào đầu ông.
Tôn thiếu gia lúc này sợ hãi vô cùng, liền theo bản năng sinh tồn, vung tay lấy roi da nhắm thẳng Quỷ vô thường mà quất, sau đó dùng hết sức đạp xe tiến lên. Lúc này chỉ nghe “rầm” một tiếng, Quỷ vô thường từ phía sau ném sợi dây xích về phía cổ Tôn thiếu gia. Trong ánh sáng nhập nhoạng, Tôn thiếu gia bắt lấy sợi dây xích ném trở lại, tiếp tục thục mạng lao xe về phía trước, cứ như thế lặp lại vài lần. Ông đạp xe như bay, lại nghe tiếng “loảng xoảng, loảng xoảng”, dây xích sắt quất mạnh vào phía sau xe. Tôn thiếu gia vẫn không dám quay đầu lại nhìn, ông biết quỷ vô thường vẫn đuổi theo ở phía sau, chỉ cần tay của bọn chúng với được chỗ ngồi đằng sau xe thì coi như là tiêu rồi.
Lúc ấy ông gần như mất hết ý thức, chỉ là theo bản năng gắng sức đạp xe chạy trối chết. Cứ như thế dưới ánh trăng, hai người đuổi một người trốn, cuối cùng đã chạy đến đầu thôn.
Lúc này đã là khoảng 3-4h sáng, vừa hay đầu thôn có một nhà dân mở cửa sáng đèn. Tôn thiếu gia nhìn thấy ánh đèn, nghe thấy tiếng người, rồi bỗng nhiên “ầm” một tiếng ngã nhào xuống đất, ngất lịm đi.
Người nhà kia nghe thấy tiếng động liền chạy tới xem, chỉ thấy Tôn thiếu gia mắt nhắm chặt, miệng trào bọt trắng, hôn mê bất tỉnh, vội kêu người đưa ông vào trong nhà.
Hôm đấy người nhà Tôn thiếu gia lo lắng chạy vạy khắp nơi, tìm đến mấy thầy thuốc cứu chữa nhưng cũng đều vô dụng. Tôn thiếu gia vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết bị bệnh gì, cứ như vậy suốt một ngày. Đến chiều tối muộn, trong hôn mê Tôn thiếu gia nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường cầm xiềng xích từ ngoài phòng tiến vào, đến trước mặt ông, nhìn ông nói: “Người như thế này làm sao mà chạy thoát”. Nói xong lấy xích sắt trói đầu ông lại, lôi ông ra khỏi phòng. Tôn thiếu gia vừa mới bước ra khỏi phòng, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng khóc lớn, ông biết “xong rồi, lúc này là chết thật rồi”.
2. Du lịch âm phủ
Tôn thiếu gia bị quỷ vô thường lôi đi ra khỏi thôn. Trong giây lát, một tòa thành cao lớn đứng sừng sững trước mặt ông. Đi vào trong thành, lại thấy là ban ngày, ngựa xe như nước, tiếng người ồn áo náo nhiệt. Chưa kịp nhìn kỹ, Tôn thiếu gia bị lôi đến trước cửa phủ, trên cửa kia có dán ba chữ to “Phủ Hoàng Thành”. Trong phủ có một vị lão hòa thượng đang ngồi, Tôn thiếu gia nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Ô, chẳng phải sư phụ đây sao”. Rồi bước lên phía trước cung kính chào. Hòa thượng kia cũng cảm thấy bất ngờ, nói: “Đồ nhi à, tại sao lại là ngươi? Làm sao mà ngươi đến được nơi đây?”.
Nguyên là, ở bên ngoài thị trấn có một ngôi miếu, mà lão hòa thượng này khi còn sống là trụ trì của ngôi miếu này. Tôn thiếu gia trước đây đã bái lạy lão hòa thượng làm thầy, cho nên giờ mới nhận ra. Tôn thiếu gia vội trả lời: “Là Quỷ vô thường đem con đến nơi đây”.
Lão hòa thượng vội vàng gọi quỷ sai mang ra bộ sách sinh tử để xem xét, xem xong nói với Tôn thiếu gia: “Đồ nhi à, ngươi dương thọ chưa hết, xem ra bắt nhầm người rồi. Nhưng nếu đã đến đây rồi, hãy ở lại chơi một ngày, sau đó sẽ cho ngươi trở về”.
Tôn thiếu gia liền đồng ý, bèn hỏi thành này là nơi đâu. Lão hòa thượng nói: “Tòa thành này chính là ngôi miếu ở bên ngoài thị trấn trên dương gian, sau khi ta chết được phong làm Thần Thành Hoàng, ở đây trông coi thành này và các hồn phách của thế nhân các vùng lân cận. Nơi này cũng chưa thực sự là âm tào địa phủ, toàn bộ tội hồn vừa mới chết đều bị giam giữ lại trong thành đây, trước tiên trải qua màn xét hỏi nghiêm khắc, sau đó bị tra tấn, rồi mới được giải đến Diêm Vương điện, đó mới là âm phủ thật sự. Trong thành ban ngày thì trên dương gian là ban đêm, ngoài đó ra, còn lại là giống với dương gian”.
Nói chuyện một lúc, Thành Hoàng dẫn Tôn thiếu gia đi dạo trong thành. Tôn thiếu gia đi lang thang trong thành, thấy nơi này có người, có chợ mua bán, cuộc sống sinh hoạt không khác mấy với dương gian.
Đang đứng giữa các quầy hàng, Tôn thiếu gia đột nhiên nhìn thấy đứa con trai chừng 8 tuổi của mình từ trong đám đông chạy tới, ông kinh hãi nói: “Thằng nhóc này sao lại theo ta đi tới đây”. Tôn thiếu gia vội gọi tên đứa bé, nhưng cậu bé kia vẫn lờ đi, ông đưa tay ra túm lấy, nhưng đứa trẻ đã chạy vào đám đông lẩn trốn mất, tìm không thấy nữa. Lúc sau, Tôn thiếu gia lại nhìn thấy ba vị là người cùng thôn với ông, ông hỏi họ nhưng họ cũng lại lờ đi, 3 người này trên người đều lộ vẻ bị bệnh. Tôn thiếu gia nhớ rõ ràng ba người họ trên thế gian đều là những người sống tốt, tại sao lại gặp ở chỗ này, thật kỳ quái.
Trời dần dần tối, Tôn thiếu gia trở lại phủ Thành Hoàng. Thành Hoàng nói rằng mấy người kia dương thọ sắp hết, đều là bị bệnh mà chết. Tôn thiếu gia muốn cứu lấy đứa con của mình, Thành Hoàng lấy bộ sách sinh tử đưa cho ông xem, Tôn thiếu gia xem xong thì đành phải từ bỏ ý định.
Cuối cùng đã đến giờ, Thành Hoàng và Quỷ vô thường tiễn Tôn thiếu gia ra về. Đi ra cửa thành, chỉ nhìn thấy một mảng tối đen, đang do dự, chợt Tôn thiếu gia cảm thấy bị đẩy mạnh sau lưng, kinh hãi kêu một tiếng rồi ngã nhào về phía trước.
3. Kỳ tích sống lại
Tôn thiếu gia cảm thấy mình bị đẩy ngã về phía trước, kêu to một tiếng, sau đó mở mắt ra nhìn, lại phát hiện mình đang nằm trong quan tài rồi, chỉ nghe thấy tiếng khóc rên rỉ xung quanh. Ông biết người nhà mình đang túc trực bên linh cữu, vì thế đập mạnh quan tài kêu to: “Tôi chưa chết, mau đưa tôi ra ngoài đi”.
Người nhà ông đang đau thương, chợt nghe ông từ trong quan tài kêu lớn, thì sợ đến mức hồn bay phách lạc. Mọi người xung quanh đều nghi nghi hoặc hoặc, may là lúc này trời hãy còn sáng, có mấy người gan lớn vừa nơm nớp lo sợ vừa mạnh dạn tiến đến, mở nắp quan tài ra. Tôn thiếu gia ngồi dậy, nhắc lại: “Tôi thực sự chưa chết, mau đưa tôi ra ngoài đi”. Người nhà nhìn thấy ông bộ dạng cũng không có gì bất thường, liền vội vàng bế ông lên giường.
Tôn thiếu gia nói: “Tôi đói chết mất, mau cho tôi ăn chút gì đi”, người trong nhà lại được một phen sợ đến rụng rời chân tay. Sau khi ông ăn uống no nê, hồi phục lại tinh thần, mới bắt đầu kể lại đầu đuôi trải nghiệm của mình. Mọi người nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, cũng lại vừa kinh sợ. Điều làm cho họ không thể không tin chính là, đêm đó Tôn thiếu gia bị Quỷ vô thường truy đuổi, dùng xích sắt quất lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, nay vẫn còn để lại dấu vết rõ ràng.
Mấy ngày sau, con trai của Tôn thiếu gia bỗng nhiên bị bệnh nặng, người nhà cuống quít tìm thầy y cứu chữa. Tôn thiếu gia vì đã biết trước sự tình nên cũng không lấy làm quá bất ngờ, chỉ khuyên người nhà đừng quá đau buồn; vài ngày sau đứa trẻ qua đời.
Tôn thiếu gia tìm gặp ba người cùng thôn, nói cho họ biết rằng bọn họ bị bệnh gì, khi nào thì chết, khuyên bọn họ nên tranh thủ vui sống, và chuẩn bị hậu sự. Không lâu sau, quả nhiên ứng nghiệm, ba người kia lần lượt qua đời. Từ đó, chuyện Tôn thiếu gia từ cõi âm trở về truyền rộng khắp nơi. Cũng từ đó, Tôn thiếu gia sống thảnh thơi nhàn nhã, không còn mấy quan tâm đến sự đời.
Về sau Tôn thiếu gia lại nói với mọi người rằng, cửa thành kia mỗi năm sẽ mở cửa một lần vào ngày 14/7 Âm lịch, người trong thành sẽ đi ra ngoài, có ai muốn nhìn thấy thì đi cùng ông. Ngoài người nhà của ông ra thì không ai dám đi cùng. Nghe nói con chó nhà ông cứ đến ngày rằm lại sủa ầm ỹ. Từ đó, Tôn thiếu gia trở thành một người thần bí trong mắt mọi người xung quanh.
Sau này, vào thời Đại Cách mạng Văn hóa, ngôi miếu đó đã bị phá hủy, tin tức về Tôn thiếu gia ra sao tôi cũng không biết rõ nữa.
Lời kết cho câu chuyện
Đối với những câu chuyện về âm gian, từ xưa đến nay, đều có ghi chép hoặc kể lại. Vậy những câu chuyện này muốn nhắn gửi điều gì đây?
Ở bề ngoài là chuyện Âm ty bắt nhầm người, kỳ thực đều là được Thần an bài. Cứ đến mỗi thời điểm khác nhau, Thần liền an bài một số người đến Âm phủ, địa ngục du ngoạn, sau đó sống lại đem sự tình kể lại cho mọi người nghe. Mục đích chính là làm cho người ta tin tưởng rằng sau khi chết sẽ có luân hồi báo ứng, do đó khi còn sống phải hiểu được thiện ác có báo là chân thật, tích đức làm việc thiện mới có phúc báo về sau.
Nhưng mà, ngày nay ở nhiều nơi con người bị truyên truyền và đầu độc bởi thuyết vô Thần và các loại văn hóa độc hại, khiến người ta không còn tin Quỷ Thần, bất kính với Trời Đất, đạo đức ngày càng bại hoại. Không tin thiện ác có báo quả thật rất đáng sợ, nó khiến cho người ta có thể vì tiền mà không điều ác nào không dám làm.
Đối với những ai không tin chuyện Quỷ Thần, có lẽ sẽ nghi ngờ những câu chuyện như trên. Kỳ thực trên đời này, đối với mọi sự tình mà nói, có thật thì có giả, có đúng thì có sai; đối với con người mà nói, có thiện thì có ác, có tốt thì có xấu; đối với vạn vật trong vũ trụ mà nói, có người thì có quỷ, có Phật thì có ma. Tin hay không, cũng không thể cưỡng cầu.