Ở đời làm người cái hạnh phúc nhất không phải là giàu có hay thành đạt mà chính là sự thanh thản. Bời chỉ có thanh thản mới có giấc ngủ ngon. Đời người có chăng chỉ là một giấc mộng dài mà những giấc mơ đẹp thì có tiền cũng không thể nảo mua được. Phật Giáo cũng đã bàn về chữ “thanh” trong tâm.
Phật giáo cho rằng, đời người một kiếp mà nhân sinh một kiếp mộng, hiện tại chính là mộng. Mỗi người đều có mộng tưởng của riêng bản thân và sống vì chính mộng tưởng đó. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, đường đời gập ghềnh, mỗi người đều phải trải qua thăng trầm dâu bể, mà chớp mắt một cái tất cả đã thành hư không.
Quá khứ, hiện tại và tương lại, đời người có ba chặng cũng như ba lần mộng. Khi đứng ở hiện tại thì luôn ngoái về quá khứ và ngóng tới tương lai, đó chính là cố tật của tất cả mọi người. Cho nên, đời người chỉ cầu có mộng đẹp, chỉ mong có được thanh tâm, thanh thản.
Có được những phút giây yên tĩnh ấy chính là hạnh phúc của con người. Không hối hận vì quá khứ, không vô định vì hiện tại, và không lo lắng vì tương lai. Mấy người có thể sống được như vậy? Sống thanh thản, bình tâm và yên ổn. Thứ ấy dẫu có tiền cũng không thể mua được, có muốn cưỡng cầu cũng không thành.
Người thực sự tĩnh tâm thì ít vọng tưởng, ít sân si, ít mệt nhọc. Phật đã dạy một câu: “Hương tượng qua sông, cắt đứt chúng lưu”, điều đó có nghĩa là chuyện đã qua thì đừng lưu luyến, hay tư tưởng, cảm xúc cũng như dòng sông, một đã đi thì không trở lại. Muốn cắt đứt được thì phải có dũng khí, mà dũng khí lớn nhất đó chính là sự bình tâm.
Rất nhiều người bề ngoài thì hân hoan, nhưng trong lòng thì gào khóc, vì cuộc sống mà bức bách bản thân, che giấu nội tâm. Bởi vậy nên, dẫu xung quanh hoan ca mà vẫn có cảm giác thê lương. Như vậy còn có cảm giác khốn khổ hơn gấp trăm ngàn lần người đau khổ trong cảnh nghèo khó.
Cho nên, hưởng thụ lớn nhất của sinh chính là tĩnh tại, nếu không có tĩnh tại thì hưởng thụ sẽ trở thành vô ích. Làm người, đừng chỉ nghĩ tới kiếm tiền, hãy nghĩ tới kiếm tìm tĩnh tại, yên lặng trong chính tâm hồn mình, và cuộc sống của mình.